Những status buồn – Giá như, tôi có thể nói rằng tôi yêu Anh

Estimated read time 9 min read

Giá như, tôi có thể nói rằng tôi yêu Anh, và giá như, tôi đã sống như lời Anh nói trong buổi hoàng hôn năm nào: “Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết”. Phải rồi, nếu ngày mai phải chết, thì tôi còn sợ hãi điều gì? 

 

Người ta thường ví thanh xuân như một cơn mưa rào, dù có bị cảm lạnh vẫn muốn được trở về để tắm mưa một lần nữa. Nhưng đáng tiếc thay thời gian lại là một đường thẳng, không cho chúng ta có cơ hội lần thứ hai để làm lại những gì đã bỏ lỡ.

 

 

Tôi nói khi tôi và Anh ngồi trên cây cầu nối liền hai đầu thành phố và ngắm hoàng hôn trải dài trên mặt sông lấp loáng. Mỗi khi nhìn cảnh tượng này, tôi luôn có một cảm giác tiếc nuối như thể mặt trời đang phải kết thúc cuộc hành trình của mình dẫu còn nhiều điều day dứt. Và anh cứ nhắc đi nhắc lại rằng mình muốn sống như một cơn mưa mùa xuân, dẫu ngắn ngủi, nhưng nếu để lại cho bầu trời vàng nắng một vệt cầu vồng đa sắc chẳng phải rất thú vị sao?

  • Những status buồn …. Có một thứ hạnh phúc mang tên buông tay, đúng không anh?

Một ngày mùa xuân, giữa con nắng cuối ngày đỏ quạch, khi mà tôi chỉ nhìn thấy sự kết thúc thì Anh lại bắt gặp một sự khởi đầu. Có lẽ vì sự lạc quan ấy của Anh mà trong những thời khắc bế tắc nhất của cuộc đời, tôi thường tìm đến để nghe Anh nói mấy câu linh tinh, hay đơn giản chỉ để nhìn thấy nụ cười của cậu. Thế nhưng, cuộc đời này chẳng ai đoán trước được ngày mai, tôi nhận tin Anh mất vào một ngày mưa, ở cái tuổi vẫn còn rất trẻ mà chẳng kịp nói với tôi một lời.

 

Khi mà chính tuổi trẻ của mình cũng đang bị mắc kẹt giữa guồng quay để tồn tại? Tôi có thể cho Anh biết hạnh phúc của tình yêu là như thế nào ư? Khi mà chính bản thân tôi cũng đang sống trong những ngày cô đơn dài đằng đẵng. Người ta bảo, khi Anh mất, trên môi cậu vẫn hiện một nụ cười, khi nghe tin đó, tôi không thể ngăn được bản thân bật khóc như một đứa trẻ. Tại sao anh có thể cười khi để lại quá nhiều thứ ở cuộc đời này hả Anh?

 

Bên ngoài trời vẫn mưa, cơn mưa dai dẳng kéo dài làm tôi nhớ đến Anh nhiều hơn. Bằng một cách nào đó, những cơn mưa vẫn làm tôi cảm thấy buồn kinh khủng. Nhưng những cơn mưa trước đây Anh luôn ở cạnh tôi, hoặc thể Anh sẽ nhắn tin cho tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy mình bớt đơn độc hơn. 

 

Tôi chẳng còn Anh nữa, khi mất đi một ai đó chúng ta mới thảng thốt nhận ra họ quan trọng với cuộc sống của chúng ta như thế nào. Và thế, bỗng dưng tôi òa khóc, tất cả như vỡ tan ra từ bên trong. Tôi bắt đầu bước đi vô định, xen lẫn tiếng nấc tức tưởi của mình, tôi nghe thấy tiếng còi xe, tiếng mưa xối xả, tiếng người chói lói,…tất cả hòa thành một thứ tạp âm khủng khiếp giữa màn mưa cứ nhòe đi như sương khói.

 

 

Anh bảo cậu ấy sẽ là người hâm mộ trung thành của tôi đến hết cuộc đời; thế nhưng tôi không trao cho Anh cơ hội ấy ngay cả khi cậu hãy còn sống. Khi người ta lớn lên, nỗi bất an và sợ hãi dần xâm chiếm những giấc mơ thời còn thơ dại, khiến nó bé dần thành một đốm nhỏ le lói rồi mất hút vào khoảng không của kí ức, như thể chưa từng tồn tại. Mười tám tuổi, tôi bỏ vẽ, thi vào khối A, chọn một con đường an toàn và bình dị giữa dòng người.

 

Tôi đến tìm Anh vào một ngày mưa tầm tã sau khi chia tay người tình thứ n của mình. Nhìn tôi ướt nhẹp, xơ xác và tiều tụy, Anh bảo, tôi nên tập yêu bản thân mình trước khi quyết định sẽ yêu một ai đó. Tôi dựa vào Anh và bắt đầu thổn thức, tôi không biết mình đang làm gì giữa cuộc đời này nữa. Hôm đó, lần đầu tiên Anh ôm tôi vào lòng. Vậy mà, tôi vẫn chẳng thể nói rằng mình yêu Anh, rất yêu Anh.

  • Những status buồn giữa anh và em có phải duyên phận ?

“Anh biết hạnh phúc là như thế nào không?” 

“Là có được điều mình muốn! Yêu được người mình yêu” 

“Tớ thì nghĩ chỉ cần làm điều mình muốn, và nói rằng mình yêu ai đó cũng đủ lắm rồi!”

“Không cần đáp lại mà cũng thấy hạnh phúc ư?”

“Ừ, hạnh phúc của mình sao lại có thể để người khác quyết định chứ?”

Tôi nhìn Anh và thấy cậu đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì xa xăm hệt như những ngôi sao ở phía xa bầu trời.

Bất giác, tôi hỏi Anh:

“Vậy…anh có hạnh phúc không?”

 

Một người con gái ở lưng chừng thanh xuân, có ước mơ nhưng không dám thực hiện, biết yêu mà không dám nói, cứ thả mình buông xuôi chìm đắm trong nỗi đau tự tạo, xơ xác, úa tàn.

 

 

Anh bảo: “Tình yêu không cần đáp lại cũng hạnh phúc, vì dẫu sao mình cũng đã yêu một ai đó như sinh mệnh”, và Anh làm như thế thật, một thứ tình yêu chỉ cần cho đi. Nhưng điều đó còn có nghĩa gì nữa khi mà anh đã ra đi ?

 

Giá như, tôi có thể nói rằng tôi yêu Anh, và giá như, tôi đã sống như lời Anh nói trong buổi hoàng hôn năm nào: “Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết”. Phải rồi, nếu ngày mai phải chết, thì tôi còn sợ hãi điều gì?

 

Lời kết: Bạn thân mến! Nếu hôm nay chúng ta vẫn sống, vẫn còn cơ hội để thực hiện những gì mình muốn làm thì bạn đừng ngại ngần gì cả, hãy làm theo những gì trái tim bạn mách bảo. Vì cuộc đời không quá dài, nên hãy cứ mạnh dạn đến bên người mình yêu, làm điều mình muốn và tận hưởng cuộc sống này nhé! Hãy sống như thể ngày mai chúng ta không còn tồn tại trên đời.

You May Also Like

More From Author